Ha Quan breathed her last breath on October 26, 2020, at the age of 94 in San Jose, California. The eldest daughter of 13 children, Quan was born in China on August 22, 1926. Wanting to give their family a better life, her parents fled the political unrest of China with their young family in 1930, ultimately settling in Chau Doc, Vietnam.
A trailblazer for her time, she ran away to the big city of Saigon (now Ho Chi Minh) to attend high school and college, which was uncommon for a woman back then, and married at the age of 24, which was considered old for her time, but she said she wanted to take her time to find the right person.
Together with that right person, Mai Hoang, they had 6 children and built an empire back in Chau Doc. They built a 4-story building for their hardware store, which doubled as their family home. They also owned a lumber factory, supplying the city – and even the U.S. Army stationed there – with building materials for over 2 decades. When she wasn’t working or raising her family, she enjoyed tai chi, sword fighting with her wooden sword, and tending to her many plants and animals on the rooftop of her building.
Tragically in 1975, not only was she widowed, but her entire family was forced to flee to safety to other parts of the world while she remained in Vietnam, and she lost all her worldly possessions. Till the day she passed, she was heartbroken by the loss of her beloved 4-story building, which became a hospital at one point. As for her family, it wasn’t until 1991 that her children were able to successfully sponsor her to the U.S.
Ever-resilient and in anticipation of reuniting with her children in a new country, she worked with an English tutor every day in her early 60s in Vietnam, and once she arrived in the U.S., she took a bus to take English classes at a community church every day. Though taking the U.S. citizenship exam in her native language was an option given her circumstances, she was adamant about taking it in English and passed it her very first time, proudly telling everyone how blown away her test proctor was. She also spoke Vietnamese, Cantonese, Mandarin, Cambodian, and French. In addition to learning English, she also learned how to play the piano and played every time she was near one.
Quan spent her golden years raising her grandchildren, continuing her tai chi practice, and being active in the local Chinese-Vietnamese community. Survived by her 6 children, 8 grandchildren, and 4 great-grandchildren, she will be forever remembered for her love, kindness, and strength.
何群於2020年10月26日在加州美國聖荷西逝世 (San Jose) 享年94歲。何群是十三個孩子的長女,生於1926年八月二十二日出生於中國,廣東省,順德人。她的父母為了給家人過一個更美好的生活,於1930年逃離中國的政治動盪,最終定居在南部越南的Châu Doc.
她是當時的開拓者,能夠到西貢大城市上學,因為那年代對女性來說是並不常見,並且在二十四歲才結婚,那時己算是老女的了,但是她説要找到合適的人才結婚,也算是前衛了。
他們建立了美滿家庭,育有六個孩子,並在Châu Doc 建立了自己的事業。他們擁有一家五金店鋪,建造4層樓的建築物,是家庭住宅的兩倍。他們還擁有一家木材工廠。當她有空閒時間,她喜歡打太極拳,用木劍打劍式,並在屋頂上有個小花園養魚,小鳥和種花.
悲痛的是在1975年,她不僅喪偶,又不幸地當時越南南部被北越共產黨解放軍入城,他們認為她是資產階級,所以她無法逃避被打資產的命運,一夜之間全部家産被沒收,那一刻是她一生人最痛心疾首的了,這座被沒收的建築物曾經成為了當地醫院。直到1991年,她的孩子們才能夠成功地擔保她來美國團聚。
她非常有韌性,並希望與她的孩子們在一個新的國家重
聚,她在80年代初每天都在越南一對一同英文補習老師學習英語,她到逹美國後,每天乘公共巴士在社區裡上英文課。是在教會上堂。她是可以選擇用母語考美國公民入籍試,但是她堅決以英文考試,而且只考一次就通過了,所以她驕傲地告訴每個人她的考官是多麼的驚訝。她好有語言天賦,她能説廣東話,普通話,柬埔寨語,越南語和法語。
何群渡過了她的黃金歲月,開心的弄孫作樂,每日早上打太極拳,晨運,並活躍於越南和華人當地社區。她兒孫滿堂,她有六個兒女,八個孫子和四個曾孫子,她的愛,友善和力量永遠遺留人間,我們永遠懷念你,安息!
Bà cố Hà Quân sinh năm 1926, nguyên quán Trung Quốc. Bà từ trần ngày 26 tháng 10 năm 2020 tại San Jose, California, hưởng dương 94 tuổi. Bà cố Hà Quân là con cả trong một gia đình có 13 người con tại Trung Quốc. Vì thời ấy Trung Quốc chiến tranh loạn lạc và để có 1 cuộc sống tốt hơn, cha mẹ của bà đã quyết định di dân qua Việt Nam vao năm 1930 và bắt đầu một cuộc sống mới tại tỉnh Châu Đốc.
Bà Hà Quân là ngưòi có suy nghĩ tiến bộ và hiện đại trong lối sống. Bà không chọn kết hôn sớm như những cô gái khác, nhưng quyết tâm sống xa nhà lên Sài Gòn (nay gọi là Thành Phố Hồ Chí Minh) học trung học và cao đẳng. Bà kết hôn với ông Mai Hoảng ở tuổi 24, độ tuổi mà được xem là hơi trễ để lập gia đình thời bấy giờ. Bà không vội vàng vì bà muốn tự mình tìm được một người chồng tâm đầu ý hộp. Ông bà không chỉ xây dựng một gia đình hạnh phúc và có với nhau 6 ngưòi con, mà còn cùng nhau nỗ lực xây lên 1 tòa nhà 4 tầng nơi ông bà đặt làm cửa hàng buôn bán vật liệu kiến trúc. Ông bà cũng có một xưởng chạy cây cung cấp gỗ cho người dân thành phố, quân đội Việt Nam và quân đội Mỹ để xây dựng trại.
Khi có thời gian rảnh, bà thích luyện kiếm gỗ và chăm sóc khu vừờn trên sân thượng nơi bà trồng hoa, nuôi cá và nuôi chim.
Điều đáng buồn nhất xảy đến với bà vào năm 1975, bà không chỉ góa chồng, gia đình bị ly tán mà bà còn bị mất hết tất cả tài sản mà ông bà đã lao động cực khổ cả đời để có được, do miền Nam Việt Nam bị giải phóng bởi Đảng Cộng Sản Bắc Viêt. Họ nói bà là tư sản ngoại bản, nên không thoát khỏi số phận bị đánh tư sản và tịch thu tất cả tài sản mà cả đời ông bà gầy dựng. Quá xót xa và lo âu nhưng bà còn phải chăm nuôi mẹ chồng và con cái nên bà đã rất kiên cường vực dây. Tuy vậy, trước lúc còn sống bà đã vẫn rất đau lòng khi nghĩ đến việc tòa nhà của mình bị tịch thu và trở thành bệnh viện.
Bà qua Mỹ và đoàn tụ với các con vào năm 1991. Bà là người rất kiên nhẫn và có trí. Trước khi đến Mỹ, ở Việt Nam bà đi học Anh ngữ khi đã 60 tuổi, và không dừng lại ở đó khi đã đến Mỹ, bà mỗi ngày ngồi xe buýt đến lớp học tiếng Anh trong một cộng đồng nhà thờ. Mặc dù bà được phép thi quốc tịch Mỹ bằng ngôn ngữ của bà, nhưng bà vẫn quyết định lựa chọn thi bằng tiếng Anh, và bà đã đậu ngay lần thi đầu tiên trong sự khen ngợi và thán phục của vị giám thị nhập tịch. Bà đã rất tự hào và chia sẻ niềm vui đó với gia đình. Bà là người có khiếu về ngôn ngữ, bà có thể nói tiếng Quảng Đông, Quang Thoại, tiếng Việt, tiếng Campuchia, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Bà cố Hà Quân đã dành những năm tháng quan tâm chăm sóc con cháu, sống vui vẻ và hoạt động tích cực trong cộng đồng người Việt Nam và người Hoa tại địa phương ở Mỹ. Bà có 6 người con, 8 người cháu và 4 cháu chắt. Bà là người rất thân thiện, vui vẻ, hòa đồng và luôn giúp đỡ mọi người.
Mãi mãi thương nhớ bà trong tâm trí.
Partager l'avis de décès
v.1.9.5